Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014
Con đã đi lòng vòng cả quả đất để tìm kiếm một người thuộc về mình. Người sẽ yêu thương, chăm lo và làm con cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mẹ biết không con đã vô tâm quên đi quân sư cuộc đời mình. Mẹ đã bên cạnh con, yêu thương, chăm lo, bảo vệ và còn hơn thế nữa…
Con từng nghĩ mất người đó con sẽ chẳng còn ai yêu thương mình nữa, chẳng còn mục đích nào cho con sống. Nhiều lần dại dột, con đã nghĩ đến cái chết. Con đã “ném” bức tâm thư ướt nhòe nước mắt đặt cạnh gối để giả vờ là kẻ bất hiếu hối lỗi gửi cho mẹ. Vì có khi con đã quên mất mẹ…
Khi con nhận lời kết hôn, chiếc xe hoa chưa kịp trèo lên, mẹ đã nghẹn ôm chặt vai con rồi khóc. Từ nay, mẹ sẽ chẳng còn bên con mà chăm bẵm từng bữa cơm… Mẹ khóc và con biết nước mắt của mẹ chẳng ngừng rơi từ khi con ra đời.
Sau 2 năm khi con lấy chồng, ngày con khóc thét trong bệnh viện vì sinh cu Tít. Mẹ nhọc nhằn ôm sọt quần áo sơ sinh cồng kềnh, đôi chân khập khiễng cao thấp vào trong viện. Mẹ đứng ngoài cánh cửa sục sạo đi mua cái này sắm cái kia rồi chẹp miệng nói: Con này ẩu quá!
Con đau đớn trong căn phòng lạnh toát vẫn ồn ào tiếng la hét của bao phận đàn bà chờ sinh trước căn phòng trắng bệt. Miệng con vẫn kêu thét tên chồng để mà oán trách. Mẹ đứng ngoài, nước mắt vẫn cứ rơi. Đứa bé òa khóc, nó gan lì sau 2 tiếng con nằm quằn quại. Dòng nước mắt chảy dài trên má con. Ấm. Nóng. Mẹ ơi? Khi đó con đã hạnh phúc như thế nào. Đôi mắt thằng bé mở to nhìn con, đôi tay nhỏ bé đó cựa quậy, miệng nó vẫn không thôi la khóc. Con thấy thế giới trở lên bé nhỏ. Vì con sẽ lấy cả cuộc đời mình bảo vệ, yêu thương sinh linh quý giá của chúng con.
Con bỗng nhớ mẹ, nước mắt còn lại trào ra vì nghĩ tới mẹ. Có phải khi sinh con ra, mẹ cũng đau như thế này không? Và con hiểu thế nào là hạnh phúc, thế nào là nước mắt. Con cái chỉ khi làm mẹ họ mới hiểu tấm lòng người mẹ. Con tự hỏi cả cuộc đời này mẹ đã dành bao nhiêu nước mắt để cho con?
Cu Tít ốm, sốt trên 39 độ. Anh đi công tác hơn 1 tuần nay chưa về. Một mình con trong căn phòng vắng ngắt chỉ nghe khóc thút thít yếu ớt của nó. Cơ thể nóng bỏng mềm nhũn gục trong cánh tay con. Con sợ đến phát khóc. 12h đêm con ôm thằng bé đến bệnh viện, điện thoại vẫn bấm gọi mẹ. Mẹ và bố hớt hải chạy đến. Nước mắt con rơi vì mẹ, vì con của con. Mẹ cũng đã lo lắng, đau đớn và sợ hãi vì con như vậy phải không Mẹ?
Ngày cu Tít biết đi, nó khập khiễng những bước đầu tiên. Đôi chân nhỏ bé đặt lên sàn nhà loạng quạng bước và ngã. Con chạy nhanh đến, cầm đôi tay bé xíu đó dắt từng bước đi. Cảm giác thật tuyệt Mẹ ạ! Con tự hỏi con có cho Mẹ hạnh phúc bao giờ không Mẹ ơi?
Ngày cu Tít bắt đầu gọi mẹ. Tiếng gọi đầu đời mà con đã dạy nó mỗi ngày. Con khóc vì con biết tiếng mẹ cao cả như thế nào. Dòng nước mắt con chảy dài, con chợt gọi liên hồi: Mẹ ơi? Mẹ ơi?...
Ngày trời mưa, rét căm căm, anh cả gọi điện bảo con mẹ ốm nặng. Con vội vã phóng thẳng xe về nhà. Mẹ nằm co ro bên góc giường yếu ớt đắp tấm chăn sờn vải. Thân hình mỏng mảnh xác sơ, đôi mắt mẹ vẫn còn chảy dài giọt lệ. Đôi tay yếu ớt, gầy xương run run nắm tay con. Con khóc vì con biết… Mẹ sắp rời xa con…Con ngẫm phận gái lấy chồng xa …xa mẹ sao mà khổ thế!
Mẹ giấu đi nước mắt và nỗi nhớ thương. Cả tháng nay Mẹ ốm, nằm quặt quẹo trên giường. Mẹ sợ con lo nên đã cấm anh và bố không kể với con. Mẹ có biết bây giờ con đau như thế nào không hở mẹ? Con tự trách mình vô tâm, trách mẹ tàn nhẫn thế để cho con phạm cái tội lớn thế này…
Cả đời mẹ đã lấy nước mắt để yêu, để thương, để nuôi con lên người. Bố đã lấy mồ hôi để che chở, bảo vệ con. Mẹ ơi! Con sẽ yêu con của con như tình yêu lớn lao mà bố mẹ đã dành cho chúng con vậy. Đó có phải là nguyện ước của mẹ không? Mẹ ơi con đã lên người rồi. Xin mẹ đừng khóc nữa!
Con yêu mẹ và nhớ mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!
Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014
Mưa chiều
Mưa qua phố nhỏ chiều cuối ngày
Nhớ em da diết dáng nhỏ xinh
Thuở xưa chung lối tay trong tay
Giờ đây chỉ có anh một mình
Hạt mưa bay về qua chốn cũ
Người xưa giờ chẵng biết nơi đâu
Cuối trời phiêu lãng mây và gió
Để lại nơi đây chút tình sầu
Muốn gởi cho em làm sao biết
Nỗi buồn như sương khói mong manh
Mưa thấm vai, bên đường cỏ ướt
Em lại quên sao, thế cũng đành
Chỉ mỗi mình anh sầu đơn lẻ
Nghe mưa về như có bóng em
Anh vẫn nhớ ngày xưa còn đó
Một chút bâng khuâng rất êm đềm
Thôi em nhé , thôi thì quên nhé
Chỉ anh buồn khi tiếng mưa rơi
Cứ ngỡ trong mưa em sẽ đến
Để hồn anh cứ mãi chơi vơi.
Mưa qua phố nhỏ chiều cuối ngày
Nhớ em da diết dáng nhỏ xinh
Thuở xưa chung lối tay trong tay
Giờ đây chỉ có anh một mình
Hạt mưa bay về qua chốn cũ
Người xưa giờ chẵng biết nơi đâu
Cuối trời phiêu lãng mây và gió
Để lại nơi đây chút tình sầu
Muốn gởi cho em làm sao biết
Nỗi buồn như sương khói mong manh
Mưa thấm vai, bên đường cỏ ướt
Em lại quên sao, thế cũng đành
Chỉ mỗi mình anh sầu đơn lẻ
Nghe mưa về như có bóng em
Anh vẫn nhớ ngày xưa còn đó
Một chút bâng khuâng rất êm đềm
Thôi em nhé , thôi thì quên nhé
Chỉ anh buồn khi tiếng mưa rơi
Cứ ngỡ trong mưa em sẽ đến
Để hồn anh cứ mãi chơi vơi.
(sưu tầm)
Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014
Câu chuyện về chữ NHẪN
Có một nhà sư chọn tu pháp Nhẫn nhục Ba la mật, sau nhiều năm tháng nỗ lực tu tập thì sư cũng thành tựu được rất nhiều công hạnh, trụ vững như kim cương khi bình an trước mọi nghịch cảnh, bị người khách ganh ghét, lăng nhục, mưu hại sư vẫn luôn nở nụ cười trên môi thản nhiên như không.
Rất nhiều người tán thán sư và thường xuyên đến chỗ sư để đàm đạo và thực tập hạnh tu này, sư luôn vui vẻ tiếp đón và chia sẻ những kinh nghiệm thực tập được cho họ.
...
...
Một hôm có một thanh niên đến thăm chùa, anh ngưỡng mộ hạnh tu của sư nhưng vì mới tìm hiểu đạo nên không biết chuyện gì để tham vấn, nhìn quanh thấy trên tường treo tấm bảng gỗ có một chữ sư viết rất bay bướm, anh liền hỏi:
- Thưa Thầy, đây là chữ gì ạ?
Sư trả lời đầy vẻ tự hào:
- Chữ Nhẫn viết theo lối thư pháp, ta phải tập viết hàng trăm lần mới được như ý đấy con à.
Anh gật gù vẻ tán thưởng, sau khi đi lòng vòng ngó nghiêng đây đó anh đứng trước tấm bảng gỗ gãi đầu gãi tai:
- Thưa Thầy chữ gì đây ạ?
Nhà sư tươi cười trả lời:
- Ta tu hạnh nhẫn nhục nên viết chữ Nhẫn đó mà.
Một chút sau, anh lại ngắm nghía tấm bảng và hỏi:
- Thưa Thầy, thầy viết chữ gì đây ạ ?
- Chữ NHẪN!
Trước khi ra về anh lại tần ngần trước tấm bảng:
- Thưa Thầy, chữ gì đây ạ?
Nhà sư không chịu nổi nữa, nộ khí xung thiên:
- Chữ nhẫn! nhẫn ! nhẫn! Đồ ngu, ngu gia truyền! Có một chữ mà nãy giờ hỏi hoài, hỏi hoài! Cút ngay!
Lời bàn: Chữ Nhẫn được ghép từ hai chữ: Đao ở trên và Tâm ở dưới. Tâm (tức là trái tim) mà không chịu nằm yên thì Đao (tức con dao) sẽ phập xuống tức thì. Vậy đấy, tự mình mà nhẫn nhịn được thì đao kề cổ vẫn bình yên vô sự, bằng không thì tai họa sẽ giáng xuống đầu mình trước tiên.
- Thưa Thầy, đây là chữ gì ạ?
Sư trả lời đầy vẻ tự hào:
- Chữ Nhẫn viết theo lối thư pháp, ta phải tập viết hàng trăm lần mới được như ý đấy con à.
Anh gật gù vẻ tán thưởng, sau khi đi lòng vòng ngó nghiêng đây đó anh đứng trước tấm bảng gỗ gãi đầu gãi tai:
- Thưa Thầy chữ gì đây ạ?
Nhà sư tươi cười trả lời:
- Ta tu hạnh nhẫn nhục nên viết chữ Nhẫn đó mà.
Một chút sau, anh lại ngắm nghía tấm bảng và hỏi:
- Thưa Thầy, thầy viết chữ gì đây ạ ?
- Chữ NHẪN!
Trước khi ra về anh lại tần ngần trước tấm bảng:
- Thưa Thầy, chữ gì đây ạ?
Nhà sư không chịu nổi nữa, nộ khí xung thiên:
- Chữ nhẫn! nhẫn ! nhẫn! Đồ ngu, ngu gia truyền! Có một chữ mà nãy giờ hỏi hoài, hỏi hoài! Cút ngay!
Lời bàn: Chữ Nhẫn được ghép từ hai chữ: Đao ở trên và Tâm ở dưới. Tâm (tức là trái tim) mà không chịu nằm yên thì Đao (tức con dao) sẽ phập xuống tức thì. Vậy đấy, tự mình mà nhẫn nhịn được thì đao kề cổ vẫn bình yên vô sự, bằng không thì tai họa sẽ giáng xuống đầu mình trước tiên.
Cách viết chữ nhẫn:
Chữ ĐAO (con dao) ở trên và chữ TÂM (con tim) ở dưới. Lưỡi dao ấy ở ngay trên tâm, và nếu như gặp chuyện mà không biết nhẫn nhịn thì tránh sao khỏi đau đớn, có nhẫn nhịn mới chuyển nguy thành yên, bại thành thắng, dữ thành lành…
".. Có khi nhẫn để yêu thương
Có khi nhẫn để tìm đường tiến thân
Có khi nhẫn để xoay vần
Thiên thời, địa lợi, nhân tâm hiệp hòa
Có khi nhẫn để vị tha
Có khi nhẫn để thêm ta, bớt thù
Có khi nhẫn: tỉnh giả ngu
Hơn hơn, thiệt thiệt đường tu khó lường
Có khi nhẫn để vô thường
Không không, sắc sắc đoạn trường trần ai
Có khi nhẫn để lắng tai
Khôn khôn, dại dại nào ai tránh vòng
Có khi nhẫn để bao dung
Ta vui người cũng vui cùng có khi
Có khi nhẫn để tăng uy
Có khi nhẫn để kiên trì bền gan..."Có 12 loại "NHẪN":
Nhẫn Nại = công việc nhiều rắc rối khó khăn, tiến hành chậm chạp, vẫn quyết trí làm cho được.
Nhẫn Nhục = Việt Vương Câu Tiễn thất bại, chịu đủ thứ hành nhục, khổ phiền, nằm gai nếm mật, chờ thời cơ phục quốc.
Nhẫn Nhịn = Chờ cho đúng thời cơ, chờ cờ đến tay, không nôn nóng. Đôi khi để kẻ khác giành lấy tiên cơ, ưu thế trước.
Nhẫn Thân = Phục Hổ Tàng Long để kẻ thù đang thế mạnh không tìm diệt mình. Khi lành bệnh, đủ lực sẽ xuất hiện chọc trời khuấy nước.
Ẩn Nhẫn = Trốn tránh, chịu đàm tiếu, xúc xiểm, không còn tỏ ý ham danh đoạt lợi. Có khi trốn tránh luôn, cũng có khi do thời chưa đến.
Nhẫn Hận = Ức lắm, thù lắm, bị xử ép nhưng không tỏ rõ thái độ bất bình, oán hận.
Nhẫn Hành = Thấy đã có thể hành động được rồi, nhưng còn kiên tâm chờ thêm cho chắc.
Nhẫn Trí = Khôn khéo hơn thượng cấp rất xa, nhưng giả ngu khờ hết mức.
Nhẫn Tâm = Thấy ác, thấy nạn, bỏ qua không có thái độ bênh vực, cứu giúp.
Tàn Nhẫn = Bất Nhẫn, tự làm những việc không màng tới lương tâm.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)